nhằm mục đích giúp học sinh nắm vững kiến thức và kỹ năng tác phẩm Nói với con Ngữ văn lớp 9, bài bác học tác giả - thành phầm Nói với bé trình bày không hề thiếu nội dung, bố cục, tóm tắt, dàn ý phân tích, sơ đồ tư duy và bài xích văn đối chiếu tác phẩm. Bạn vẫn xem: yếu tố hoàn cảnh sáng tác bài bác thơ nói với con A. Văn bản tác phẩm Nói với conTình cảm đặm đà của phụ huynh với nhỏ cái; ca ngợi sức sống bền vững và truyền thống lịch sử cao đẹp của quê hương; niềm mong ước con kế tục xứng đáng truyền thống cuội nguồn ấy. B. Đôi nét về sản phẩm Nói với con1. Tác giả Y Phương (sinh năm 1948) tên thật là hứa Vĩnh Sước. - Quê quán: Trùng Khánh - Cao Bằng, ông là người dân tộc Tày. - Ông nhập ngũ năm 1968, giao hàng trong quân đội đến năm 1981 chuyển về công tác tại Sở văn hóa - tin tức tỉnh Cao Bằng. - Năm 1993 là chủ tịch hội âm nhạc Cao Bằng. - trong năm 2007 ông được nhận giải thưởng nhà nước về Văn học tập nghệ thuật. - Thơ ông miêu tả tâm hồn mạnh mẽ mẽ, sống động và trong sáng, giải pháp tư duy giàu hình hình ảnh của người dân tộc bản địa miền núi, sở hữu đậm phiên bản sắc vùng cao. 2. Tác phẩm a. Thực trạng sáng tác Bài thơ được chế tác năm 1980, khi quốc gia mới chủ quyền thống tốt nhất nhưng chạm chán rất nhiều khó khăn thiếu thốn. Từ thực tại ấy, đơn vị thơ sáng tác bài thơ như lời trung khu sự, động viên thiết yếu mình đồng thời kể nhở con cháu sau này. b. Tía cục Chia làm cho 2 đoạn: - Đoạn 1: phụ vương nói với bé về nguồn gốc sinh dưỡng. - Đoạn 2: hầu như phẩm chất tốt đẹp của tín đồ đồng mình (sức sống bền bỉ, mãnh liệt của quê hương) với lời dặn dò của tín đồ cha. c. Thể thơ Tự do, vô cùng ít vần, ngay sát với lời nói hằng ngày. d. Phương thức biểu đạt Biểu cảm kết phù hợp với tự sự cùng miêu tả e. Giá trị nội dung Bài thơ trình bày tình cảm gia đình ấm cúng, ca ngợi truyền thống, niềm từ bỏ hào về quê hương, dân tộc mình. Qua đó, ta phát âm thêm về sức sống cùng vẻ đẹp chổ chính giữa hồn của một dân tộc miền núi, gợi ý đến tình cảm đẹp đẽ với quê nhà và ý chí vươn lên vào cuộc sống. g. Quý hiếm nghệ thuật - Thơ từ bỏ do, mạch cảm hứng tự nhiên. - ngôn từ mộc mạc, nhiều hình ảnh gợi cảm. - biện pháp tu từ bỏ so sánh, điệp ngữ phối kết hợp những câu thơ ngắn nhiều năm góp phần miêu tả cuộc sống, tình cảm của tín đồ miền núi nói thông thường và tin nhắn nhủ phụ vương đến con. - Giọng điệu cơ hội thiết tha, trìu thích lúc mạnh dạn mẽ. C. Sơ đồ bốn duy Nói với con![]() D. Đọc phát âm văn phiên bản Nói cùng với con1. Phụ thân nói với bé về cỗi nguồn sinh dưỡng a. Người thân phụ nói với bé về tình cảm gia đình – chiếc rốn nuôi dưỡng con trưởng thành - tư câu thơ đầu: không khí gia đình đầm ấm và hạnh phúc. Mỗi bước đi, từng giờ đồng hồ nói cười cợt của con đều được cha mẹ chăm chút với vui mừng chào đón → Đó là công lao trời hải dương mà con đề xuất khắc cốt ghi xương. - Nhịp thơ 2/3 cùng kết cấu đối xứng, điệp từ, điệp kết cấu câu: “chân cần – chân trái, một bước – nhì bước”, “tiếng nói - tiếng cười”… → một size cảnh nỗ lực thể: người con đang tập đi, lúc thì sà vào lòng mẹ, cơ hội thì níu rước tay cha, cả ngôi nhà như rung lên trong giờ nói, tiếng cười. - Điệp ngữ “bước tới” và đụng từ “chạm” → nổi bật cái hồn tranh ảnh về gia đình hạnh phúc. => nhỏ là hiệu quả của một tình thân đẹp, nhỏ sinh ra trong hạnh phúc và lớn lên bằng tình yêu thương thương, vào sự nâng đón, vỗ về, dìu dắt của phụ vương mẹ. Tấm lòng của mẹ cha là cái đích để bé hướng tới. - nhị câu thơ cuối: Cha bà bầu mãi lưu giữ về ngày cưới Ngày thứ nhất đẹp độc nhất trên đời + Ngày cưới của bố mẹ là ngày mở đầu cho cuộc đời của con. + Nhớ: thể hiện thái độ trân trọng, mến thương hạnh phúc gia đình của cha mẹ, để tạo cho một loại nôi niềm hạnh phúc cho nhỏ sinh ra và béo lên. => Qua đó, phụ vương muốn nói: con được ra đời trong hạnh phúc. b. Người phụ thân còn nói cho nhỏ biết, bé lớn lên trong sự đùm bọc của quê hương - “Người đồng mình” chỉ những người sống trên và một miền đất, cùng quê hương, thuộc dân tộc… → giải pháp gọi rất độc đáo, gần gụi và thân thương. - Yêu: vẻ đẹp mắt + cuộc sống lao động: những động trường đoản cú “cài, ken” vừa biểu đạt động tác khôn khéo vừa thể hiện cuộc sống lao cồn gắn bó, hoà quyện niềm vui. + Thiên nhiên: cồn từ “cho” thuộc với các hình ảnh “Rừng mang lại hoa - con đường cho đa số tấm lòng” diễn tả sự ban tặng ngay hào phóng của thiên nhiên dành riêng cho con người. Hình hình ảnh ẩn dụ + nhân hóa → người phụ vương muốn con biết quê hương mình là 1 trong vùng quê giàu truyền thống lịch sử văn hoá nhưng cũng thật nghĩa tình. Bao gồm những điều xinh tươi của quê nhà đã hun đúc đề xuất tâm hồn cao đẹp của nhỏ người. => phụ vương đã gieo vào lòng nhỏ niềm trường đoản cú hào, hàm ân trước đa số vẻ đẹp nhất của người đồng mình. 2. Phần lớn phẩm chất xuất sắc đẹp của bạn đồng bản thân (sức sống bền bỉ, mãnh liệt của quê hương) cùng lời dặn dò của người cha - Điệp ngữ “người đồng mình” xác minh phẩm chất của con bạn là phẩm hóa học của quê hương. Tiếng nói mộc mạc, giản dị và đơn giản mà gợi bao yêu thương thương, ngay gần gũi. - các phẩm chất xuất sắc đẹp của bạn đồng mình: + khả năng sống đẹp: biết lo toan, ao ước ước + Tấm lòng thuỷ thông thường với nơi chôn rau cắt rốn dẫu quê hương còn những cực nhọc, đói nghèo (Những hình ảnh đặc sắc trong những câu thơ “Sống trên đá không chê đá gập ghềnh/ sinh sống trong thung ko chê thung nghèo đói”) + sinh sống hồn nhiên “như sông như suối/ lên thác xuống ghềnh/ không lo cực nhọc → miêu tả một cuộc sống thường ngày tràn đầy niềm vui và sáng sủa trước những khó khăn vất vả. - tự trái nghĩa, điệp ngữ, cách đối chiếu cụ thể, phong cách câu ngắn nhiều năm khác nhau → từ hào + khẳng định: tín đồ dân miền núi tuy cuộc sống lúc này còn vất vả, khó khăn nhọc nhưng lại họ vẫn sống táo bạo mẽ, khoáng đạt, bền bỉ, đính thêm bó khẩn thiết với quê hương. → Người phụ vương ước mong, hy vọng người con buộc phải biết: + yêu thương quý, từ hào với truyền thống cuội nguồn đó của quê hương để tiếp tục sống tình nghĩa, thuỷ chung. + mong muốn con đề xuất biết đồng ý và quá qua gian truân thử thách bởi ý chí của mình. - cách nói trái lập tương bội phản “Người đồng mình thô sơ domain authority thịt/ chẳng mấy ai nhỏ dại bé” → mộc mạc, đơn giản nhưng giàu chí khí, niềm tin. - “Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương/ còn quê hương thì làm phong tục” + Nghĩa tả thực: “đục đá kê cao” → hành động có thực thường bắt gặp ở miền núi. + Nghĩa ẩn dụ: nói “đục đá kê cao quê hương” → mong mỏi khái quát lác về tinh thần tự tôn, ý thức bảo tồn cội nguồn. - mong muốn con buộc phải tự hào về truyền thống tốt đẹp của quê hương, hãy lấy phần lớn tình cảm đó làm cho hành trang để vững bước trên phố đời. “Con ơi mặc dù thô sơ da thịt/ Lên đường/ Không bao giờ nhỏ bé nhỏ được/ Nghe con” → Câu thơ ngắn lại, tất cả câu chỉ tất cả hai tiếng → khắc sâu điều nhưng người phụ thân muốn khuyên nhủ con: + sống và cống hiến cho cao đẹp, không bao giờ được sinh sống tầm thường, sinh sống “nhỏ bé” trước thiên hạ + phải ghi nhận giữ rước cốt cách giản dị, mộc mạc của “người đồng mình”. + con nên tự tin vững bước trên đường đời, tiếp diễn truyền thống giỏi đẹp của quê hương yêu dấu. - nhì tiếng “nghe con” vang lên tha thiết → tấm lòng phụ thân bao la. E. Bài văn phân tích Nói cùng với conTình cảm mái ấm gia đình luôn là một trong chủ đề lớn, duyên dáng được sự quan tiền tâm của những tác giả. Mỗi đơn vị thơ, bởi sự đòi hỏi và tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim, hòa cùng mọi rung cảm mãnh liệt của nghệ thuật đã diễn đạt thật hay, thật độc đáo, mới lạ về phần đa tình cảm thiêng liêng, cao rất đẹp ấy. Y Phương – một nhà thơ dân tộc Tày, với một phong thái thơ hồn nhiên, vào sáng, chân thật, giàu hình hình ảnh cũng đã góp mình vào chủ đề đó qua bài bác thơ "Nói cùng với con" (1980). Bài thơ là lời trọng tâm tình chia sẻ của người phụ thân dành cho bé với niềm mong muốn người nhỏ sẽ tiếp nối, phát huy được đầy đủ phẩm chất truyền thống cao đẹp, trân quý của "người đồng mình", tạo nên quê hương, dân tộc mình ngày 1 vững khỏe khoắn hơn. Trước hết, khởi đầu bài thơ là lời trọng điểm tình của người cha nói với con về nguồn cội sinh dưỡng: nhỏ lớn lên bởi tình yêu của cha mẹ và quê hương. Đầu tiên, người phụ thân nói về tình cảm mái ấm gia đình – loại nôi thứ nhất nuôi dưỡng fan con khôn béo trưởng thành: Chân đề nghị bước tới cha Chân trái bước đến mẹ Một cách chạm giờ nói Hai đặt chân vào tiếng cười bằng những hình hình ảnh cụ thể, giàu tính chất tạo hình " chân phải", "chân trái", "tiếng nói", "tiếng cười", nhà thơ đã dựng lên trước mắt fan đọc hình ảnh của một em bé nhỏ đang chập chững tập đi với bi bô tập nói ở bên cạnh cha mẹ. Tự đó, Y Phương gợi tả được ko khí gia đình thật nóng áp, hạnh phúc, ngập cả tiếng mỉm cười nói của trẻ em thơ. Đồng thời, đơn vị thơ đã cho người đọc thấy được mỗi bước đi, từng tiếng cười nói của con đều được phụ huynh nâng niu, chuyên sóc, ý muốn chờ. Đó là tình cảm gia đình ruột thịt, là công huân trời bể lớn tưởng và thiêng liêng mà bố mẹ dành cho bé cái, mong muốn người con luôn luôn phải tự khắc cốt ghi tâm. bên cạnh tình cảm gia đình, người phụ vương muốn nói cho con biết về nguồn gốc sinh dưỡng rộng to hơn đó là tình làng, quê hương nghĩa xóm: Người đồng bản thân yêu lắm bé ơi Đan lờ thiết lập nan hoa Vách đơn vị ken câu hát Rừng mang lại hoa Con mặt đường cho gần như tấm lòng Với cách tư duy nhiều hình ảnh của fan miền núi, bên thơ Y Phương đã diễn đạt thật chân thực, sinh động cuộc sống thường ngày lao đụng thật nghĩa tình cùng thơ mộng của "người đồng mình". "Người đồng mình" là để chỉ những người vùng mình, miền mình, những người dân cùng sinh sống trên một miền đất, quê hương, cùng dân tộc. Câu thơ áp dụng từ ngữ hô điện thoại tư vấn "con ơi" kết hợp với từ tình thái "yêu lắm" tạo cho lời thơ trở bắt buộc ngọt ngào, chan cất niềm từ hào với tình thương thương quê nhà da diết. Cuộc sống đời thường lao động chuyên cần và vui miệng của "người đồng mình" được gợi lên qua một vài những hình ảnh rất rứa thể, giàu sức gợi: "đan lờ" – dụng cụ đánh bắt cá cá của fan dân miền núi, bên dưới bàn tay khôn khéo đã thành "cài nan hoa"; phần đông ngôi đơn vị sàn không chỉ được dựng lên bởi những tấm ván gỗ mà hơn nữa được tạo nên bởi đông đảo "câu hát" - chiều văn hóa, lối sống của "người đồng mình". mọi động trường đoản cú "đan", "cài", "ken" vừa gồm tác dụng biểu đạt những đụng tác lao động; lại vừa cho biết những phẩm chất nên cù, chịu khó, yêu lao động, yêu cuộc sống, chan chứa niềm vui của phần đông bàn tay khéo léo, tài ba của tín đồ dân miền núi. Cũng nói đến quê hương, người cha còn nhắc tới "rừng núi" và số đông "con đường" của "người đồng mình": Rừng mang lại hoa Con mặt đường cho phần nhiều tấm lòng Rừng không chỉ cho gỗ, mang đến măng tre nhưng mà còn cho cả "hoa". "Hoa" là thành phầm của thiên nhiên, là sự phối kết hợp những gì tinh hoa nhất, xinh tươi nhất, lãng mạn độc nhất vô nhị của trời với đất mà lại rừng núi quê hương đã ban tặng cho con tín đồ nơi đây. Còn "con đường" là gai dây link gắn bó, ngặt nghèo của phần đông "người đồng mình". các "con đường" ấy được khiến cho bởi phần đông "tấm lòng" nhân hậu, bao dung. Đó là tuyến phố ra thung ra suối, con đường vào buôn bản vào bản, con đường tới trường, cho tới lớp, con đường ra ruộng, ra đồng... Chủ yếu những bé đường đó đã gắn bó tình đoàn kết của không ít con fan nơi đây. Như vậy, vạn vật thiên nhiên rừng núi không chỉ ban tặng ngay cho bé người cái đẹp của chế tạo hóa ngoại giả che chở, nuôi chăm sóc con bạn cả về tâm hồn, lối sống. Từ cảm xúc quê hương, người phụ vương đột ngột gửi sang nói với con về tình yêu riêng tư của "ngày cưới": Cha mẹ mãi lưu giữ về ngày cưới Ngày trước tiên đẹp tuyệt nhất trên đời. rất nhiều người vẫn thắc mắc về sự việc chuyển biến đột ngột này. Y Phương chia sẻ: tình cảm của những đôi trai gái, của cha mẹ được nảy nở, bắt nguồn từ tình yêu so với quê hương, tình thương đối với cuộc sống đời thường lao động. Như vậy, đơn vị thơ quan liêu niệm: khi con fan sống đính bó cùng với quê hương, với lao hễ thì con bạn sẽ kiếm được tình yêu, hạnh phúc. vị thế, fan con từ đó được ra đời không những là xuất phát từ sự kết tinh tình thương của phụ huynh mà còn bắt đầu từ là tình cảm rộng lớn của quê hương. Và quê nhà đã cho con nghĩa tình, đang bao bọc, chở che nhỏ ngay tự khi ban đầu con chứa tiếng khóc xin chào đời. từ các việc nhắc lại cội nguồn sinh dưỡng ở khổ đầu, mang lại khổ thơ vật dụng hai, người thân phụ tiếp tục ca tụng những đức tính cao rất đẹp của tín đồ đồng mình, gợi cho nhỏ lòng tự hào về quê hương, dân tộc, dặn dò con cần phát huy với sống thật xứng đáng với truyền thống lâu đời của quê nhà mình: |